Thử Thách Trong Tâm Linh
Phương Chính Nguyễn Quang Đạt
“Sự vật trong đời, không bao giờ ngẫu nhiên
mà có cũng không bao giờ ngẫu nhiên mà không. Có hoặc không chỉ là cái quả,
nguyên nhân nó hoặc gần hoặc xa, chắc chắn là phải có. Có biết đặng nguyên
nhân, mới biết được sự việc. Óc nhân quả rất cần để suy tư cho tới nơi tới
chốn, rất cần trong khi nghiên cứu triết học.
Nhân không phải dễ tìm, nó ở đủ
mọi phương, không chỉ riêng có một hướng. Cho nên phải tìm nguyên nhân và
nguyên nhân…cho đến tận cùng. Cái học vượt thời gian, không gian để tìm nguyên
lý duy nhất và căn bản của sự vật. Đó là cái học thuộc về siêu hình.”
Để
giúp cho sự vận hành của vũ trụ, âm và dương là hai yếu tố không thể thiếu được,
cũng như thiện và ác là hai điều kiện cốt yếu cần phải có để duy trì trật tự và
đời sống tâm linh của con người.
“Thiện cũng như ác, tốt cũng như xấu và
chánh cũng như tà đều là hai mặt của một sự kiện tuy đầy mâu thuẫn nhưng không
thể rời nhau. Trong thiện có ác, trong ác có thiện và người ta không thể tiêu
diệt một thứ mà không đụng chạm đến phần kia vì tất cả đều là một.”
Vì không
thấu hiểu được điều này, con người hay sanh tâm phân biệt là thường dùng thành
kiến sai lầm của mình, một sự thiếu hiểu biết trên căn bản của nguyên tắc siêu
hình, để phán xét một sự kiện huyền bí hay những hình thức thị hiện của bề trên
- một sự thể hiện đầy ẩn ý thâm sâu trong mục tiêu giảng dạy đạo lý cho con
người, hay cũng gọi là “phương tiện”. Những thử thách đưa ra từ thế giới bên
kia còn là một hàng rào cản trở và lựa chọn những hành giả đi trên con đường tu
học tâm linh.
Nhìn về quá khứ xa xưa, hãy xem những thử thách và cám dỗ của
thế giới vô hình đối với các đấng giáo chủ của các tôn giáo lớn ra sao?
Nơi
phương Tây, trước khi chúa Jesus ra hành đạo, 40 ngày nơi sa mạc Ngài đã bị ma
quỉ thử thách bằng đủ mọi cách cho đến cuối cùng Quỷ vương (Satan) đã dùng quyền
lực thế gian để cám dỗ Ngài như sau:
“Bấy giờ, Đức Thánh Linh đưa đức Chúa
Jesus đến nơi đồng vắng, đặng chịu ma quỉ cám dỗ…
Ma quỉ lại đem Ngài lên
trên núi rất cao, chỉ cho Ngài các nước thế gian, cùng sự vinh hiển các nước ấy,
mà nói rằng: Ví bằng người sấp mình trước mặt ta mà thờ lạy, thì ta sẽ cho
ngươi hết thẩy mọi sự này. Đức Chúa Jesus bèn phán rằng: Hỡi quỉ Satan, ngươi
hãy lui ra! Vì có lời chép rằng: ngươi phải thờ phượng Chúa là Đức Chúa Trời
người, và chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi (Phúc Truyền 6:13).
Nơi phương
Đông, Đức Phật Thích Ca đã chiến thắng vượt qua cám dỗ sắc dục cuối cùng của Ma
vương trong ngày thứ 49 dưới cây Bồ Đề để trở thành bậc vô thượng chánh đẳng
chánh giác.
“…
Khi Ma vương thất bại trở về, thì bàn tính với ba người con
gái rằng: Ta quyết đem binh khí đến hại Thái Tử, mà người vẩn không có chút gì
nao núng, ta lại biến hóa đủ phép thần kỳ mà cũng không đánh đổ đặng.
- Các
con hãy hóa-trang và ăn mặc cho thật đẹp, xuống cõi Diêm-phù-đề, gặp sa-môn dòng
Sakya đang ngồi nhập định dưới cội cây pippala gần thành-phố Gaya, ra tài múa
hát, trêu chọc, khêu gợi dục tình, khiến cho hắn mất hết thần-thông, không thể
thành đạo vô thượng có hại cho chúng ta.
Ma vương nói rồi, thì ba người con
gái đều vâng lời sửa soạn ra đi. Người thứ nhất tên là Tanha (Ái Dục), người
thứ hai tên là Arati (Bất Mãn) và người thứ ba tên là Raga (Tham Vọng), đều hóa
ra ba nàng tiên nữ tuyệt đẹp, hình dung yểu điệu, nhan sắc tươi xinh, thiết
tưởng trong thế gian xưa nay chưa hề có.
Ba nàng cùng nhau đi đến chổ Thái Tử
ngồi, trước giả đem hoa tốt hương thơm dâng cúng, rồi sau lần lần lộ vẻ yêu kiều
để trêu ghẹo. Ngờ đâu Thái Tử tâm trí vững bền như núi Tu Di, không có chút gì
lay động.
Lúc ấy ba nàng Ma nữ lại càng tỏ thói phong tình, cạn lời hoa
nguyệt, cố ý cám dỗ chờ Thái Tử động tâm, mà ngài vẫn cũng tự nhiên và đáp lại
rằng:
- Các ngươi đã trồng căn lành nhiều đời, nay được làm thiên-nữ, hưởng
phước báo nơi cõi trời, sao không nhớ thân này là vô thường, có ngày hoại diệt,
còn có thái-độ vô lễ đối với ta? Thân hình tuy đẹp mà tâm bất chính có khác chi
cái túi da đựng đồ nhơ bẩn, lại đây làm chi, hãy đi đi, ta không dùng.
Thái
Tử nói rồi liền lấy tay chỉ ba nàng Ma nữ, tức thì ba nàng ấy đều hoá ra mụ già,
da nhăn, tóc bạc, thân thể lỏa lồ xấu xa nhơ nhớp…”
Sự thành tựu vượt qua hết
các thử thách và hàng phục ma quỉ đã làm tăng thêm giá trị và uy tín của hai
Ngài trên con đường cứu thế và giáo hoá chúng sinh.
Mỗi người mỗi kiếp sống
và tất cả đều cùng trãi qua những thử thách khác nhau. Không ai thành đạt mà
không gian khổ vì gian khổ là quá trình trui luyện để tiến đến thành
công.
Đối với hàng giáo chủ thì có sự thử thách theo cấp bậc của giáo chủ,
còn đối với các tu sĩ thì cũng có thử thách theo cấp bậc của tu sĩ.
Câu
chuyện “Ngư Tinh” dưới đây cũng không nằm ngoài sự thử thách của thế giới tâm
linh.
Ngư Tinh là câu chuyện hoàn toàn có thật đã xảy ra trong giới Tăng Già
Khất Sĩ tại miền Tây nước Việt vào những năm đầu tiên của thập niên 60 do sư
Giác Minh (sư hiện đang cư ngụ tại miền Nam California) thuật lại vào năm 1994
tại Anaheim, CA.
Danh sư lẫy lừng Hà Tiên Trấn,
Trấn áp Ngư tinh chẳng vẫy
vùng.
Mượn xác giai nhân hằng cơm nước,
Dở chước yêu xưa, gạ đến
cùng!
Chuyện xảy ra tại tỉnh Hà Tiên, miền Tây nước Việt vào năm 196., nói về
một nhà sư tên là Giác Yên lập nguyện toạ thiền sáu năm (không nằm) và chỉ ăn
vật thực do người mang đến. Cùng lập nguyện với vị sư nầy có hai sư đồng môn
khác, và sư Giác Minh là một trong 3 người.
Sư Giác Minh cho biết (qua kinh
nghiệm của chính bản thân): “Những ngày đầu tiên thật là khổ sở vô cùng, lưng
đau mỏi mệt chỉ thèm ngã lưng nằm xuống dù chỉ trong một chút là đã lắm rồi,
nhưng rồi mọi người cũng vượt qua với bao cố gắng và quyết tâm”.
Sáu năm trời
thấm thoát trôi qua. Đến ngày mãn nguyện thì sư Giác Yên lại lập nguyện thêm
sáu năm nữa, và lần này khó khăn hơn chẵng khác gì nhập thất, sẽ tịnh khẩu và
chỉ ăn rau cải mà thôi. Trong suốt mười hai năm tu tập, cơm nước hằng ngày được
một bé gái trong làng gần đó mang đến. Sư Giác Minh cho biết lúc ban đầu cô bé
khoảng 9 tuổi.
Ngày tháng trôi qua cùng với bao sự kính phục của chư tăng và
dân cư trong làng. Danh sư Giác Yên vang dội khắp nơi. Và cuối cùng ngày trọng
đại đã đến, đó là ngày kết thúc 12 năm dài lập nguyện của sư. Mọi người đều
hoan hỉ tổ chức đại lễ chúc mừng sư. Đúng vào ngày này, sư Giác Yên đã thỉnh
nguyện chư tăng xin được hoàn tục để cưới cô gái nay đã 21 tuổi.
Sư Giác Minh
cho biết: “Tin sư Giác Yên xin hoàn tục để lập gia dình như sét đánh ngang tai,
làm cho mọi người bàng hoàng thất vọng”. Vì giáo luật Phật giáo không cấm tu sĩ
hoàn tục, nên thỉnh nguyện của sư Giác Yên được chấp thuận. Mọi người đều than
tiếc cho công trình tu tập khó nhọc của sư. Tuy nhiên hôn lễ của ông đã bị
khước từ không cho tổ chức tại chùa nên phải cử hành tại chân núi.
Vào đêm
động phòng, ông đã bị cô gái đá tung ra ngoài với một sức mạnh khủng khiếp làm
bể tung cả ván phòng, và việc yêu quái đã diễn ra làm náo động dân làng.
Được
tin cấp báo, sư Giác Minh cùng với một số sư trong chùa vội vã đến xem. Khi đến
nơi, mới biết cô gái đang bị yêu nhập, sư Giác Minh đã dùng phép Phục Ma Trượng
để trục xuất yêu tinh. Bị khuất phục, yêu tinh trong xác cô gái lộ hình như một
con cá nằm trên đất, miệng trào nước dãi, hai chân thì vẫy qua vẫy lại hai bên
như đuôi cá.
Bị tra hỏi, thì yêu nhập cho biết: “Ta vốn là Ngư tinh sống hai
ngàn năm dưới biển, thường hay lên bờ nhập phá dân làng. Điều ta khiếp sợ nhất
là gặp phải sư Giác Yên vì công phu tu tập của ông ta quá thâm cao. Chỉ một cái
nhìn của ông ta đã khiến ta xuất khỏi xác. Chính vì oán thù này, ta đã từng tìm
đủ mọi phương cách để hảm hại. Và cuối cùng ta đã dùng nữ sắc qua xác cô gái để
lung lạc và phá hoại đạo hạnh của hắn, và ta đã thành công”. Nói xong, Ngư tinh
đắc thắng cười vang. Sư Giác Minh cho biết trước khi xuất khỏi xác cô gái, Ngư
tinh còn tiến tới đánh một bạt tay vào mặt ông Giác Yên trước sự chứng kiến đông
đảo của dân cư trong làng. Bởi hôn sự đã hoàn thành, nên ông ta phải cùng cô
gái chung sống đời thế tục.
Sau dữ kiện này thì hầu như mọi người biết đến
đều cho rằng: “Hễ tu càng cao thì dễ bị ma quỷ khảo đảo càng dữ.” Để rồi những
người còn lại đều trở nên thận trọng và e dè hơn trước nữ sắc.
Nói chung, tu
sĩ cũng chỉ là người bình thường như bao người khác, ngày nào còn mang thân tứ
đại và chưa thật sự liễu ngộ về vô thường, và hạ quyết tâm trên con đường giải
thoát thì ngày đó vẫn còn luôn đối đầu trước cám dỗ và sự đòi hỏi tự nhiên của
thân xác.
Ngẫm nghĩ lại câu chuyện trên, tuy sư Giác Yên đã không đủ căn
duyên đi hết trên con đường đạo nhưng ông đã có một sự quyết tâm thật can
trường, và đã thật sự sống với lý tưởng của mình. Duyên đạo đã hết thì dứt
khoát cởi bỏ tăng y trở về kiếp sống phàm nhân để tránh phạm bởi những điều có
thể làm nhơ danh giáo hội về sau.
Thất bại của một người cũng là bài học
đáng giá cho những người theo sau.
Ngư tinh có thật hay không? Xin để mọi
người suy nghiệm về ẩn ý tác động của thế giới siêu hình.
Phương Chính Nguyễn
Quang Đạt (www.duongsinhthucphap.org)